Thế là... Tết đã qua đi rồi, để lại trong tôi bao kỉ niệm vui buồn của những ngày đã qua....
Ừ, tết thì vui chứ, vui vì gặp lại bạn bè sau bao ngày xa cách, vui vì được trò chuyện với những người bạn xưa cũ, vui vì được cùng bạn bè đi chơi, và... nhiều việc để mà vui nữa...
Nhưng, trong những niềm vui đó, đọng lại trong tôi bao nỗi buồn, buồn vì cuộc gặp mặt nào cũng có sự chia ly, và... nỗi buồn dai dẳng nhất trong cuộc đời tôi là đánh mất đi tình yêu mà mình từng nắm giữ...
Nói sao nhỉ, chán thật đấy, 3 năm, khoảng thời gian đối với một đời người tuy không dài nhưng cũng đủ để tôi và em hiểu nhau trong phạm vi nào đó, cũng là khoảng thời gian mà tôi và em đã trải qua bao cung bậc thăng trầm của cuộc đời, những cuộc đi chơi, bao lần hò hẹn, bao thổ lộ tâm tình, tôi vẫn là anh xe thồ cần mẫn chở em qua bao ngả đường của lòng thành phố, tôi hạnh phúc khi là người nghe những dòng tâm sự vui buồn của em, cùng em vượt qua bao khó khăn, thử thách trong cuộc đời, khi em gục ngã, tôi là người bên cạnh, và những khi tôi cô đơn, em là người sưởi ấm trái tim tôi, khi tôi thất vọng, em là người mang hi vọng đến với tôi, và những khi tôi buồn nhất, nụ cười của em đã xua tan đi bao màn đêm u ám của cuộc đời tôi. Và... nhiều lúc em khiến tôi buồn thật đó, nhưng mà, với em. Dù có chuyện gì đi nữa tôi mãi mãi không bao giờ oán trách.... Bởi lẽ, không biết tự lúc nào. Trong tim tôi, hình bóng em đã khắc sâu... Và, tôi yêu em nhiều lắm.
Nhưng, chúng ta có duyên mà lại không có phận em nhỉ. Ừ, buồn thật đó. Em đã mãi xa tôi rồi, tôi biết, dù có níu kéo cũng không được gì nữa. Tôi biết nói sao đây nhỉ, giá như....
Giá như ngày đó tôi mạnh dạn hơn, giá như tôi không phải là người nhút nhát, giá như ngày đó tôi nói yêu em, giá như thời gian có thể quay trở lại. Tôi sẽ mãi mãi bên em. Những hững hờ, những vô tình mà tôi vô tình mang cho em đó, có lẽ vì thế mà em mãi xa tôi...
Giờ đây, tôi vẫn ôm ấp bao kỉ niệm xưa cũ, những kỉ niệm không bao giờ quên của một thời hoa mộng. Tôi vẫn sống trong những kỉ niệm xưa đó. Và mang bao nỗi muộn phiền trong tim...
Em và tôi giờ không còn gặp nhau nữa, chúng ta đã đi trên 2 con đường rồi, đường em đi không còn hình bóng của tôi nữa và con đường tôi chọn cũng không còn thấy nụ cười trên môi em...
Nhưng em ơi....
Trong cuộc đời đầy chông gai thử thách này...
... Nếu trong một phút giây nào đó em nhớ đến tôi, hãy mỉm cười em nhé...
... Nếu em cảm thấy cô đơn hay thất vọng, đừng quên nhắn tin hay gọi điện cho tôi em nhé, có thể tôi sẽ không mang lại cho em niềm vui, nhưng có thể tôi sẽ giúp em phần nào quên đi những muộn phiền thực tại.
... Và nếu trong cuộc đời không có gì là hoàn hảo này, nếu em cảm thấy như gục ngã, hãy nhớ rằng, ở một nơi xa xăm nào đó, vẫn còn có một người... Nhớ nghen em.
Chúc em luôn sống thật vui vẻ, hạnh phúc, gặp nhiều may mắn và thành công trong cuộc sống. Dẫu rằng chúng mình mãi mãi không thể bên nhau. Nhưng trong tim của mỗi chúng ta. Chúng mình mãi mãi nhớ về nhau, là những người bạn tốt nhất của mình... nha em.
Phan Tấn Duy